Bông Hoa Bên Hẻm Vắng
Phan_11
Cả nhóm lên đủ các loại xe máy , cho nổ rồi như xếp hàng trước cô . Một gã trung niên hỏi :
- Đại tỷ ! Chiều gặp ở đâu ?
Cô cắn môi , vẻ suy nghĩ :
- Về lại Bến Thành , trễ một chút , OK ?
- OK .
Cả bọn nhao nhao , đưa tay như chào từ biệt rồi lao đi . Chỉ còn hai gã mặt búng ra sữa .
- Bữa này mình làm đâu , đại tỷ ? - Một gã hỏi .
- Kiểm tra nhà hàng Trùng Khánh , sau đó đi công ty Hoa Việt . Đi thôi .
Cô lên chiếc Win 100 to đùng , kéo kính râm từ trên đầu xuống mắt , nổ máy , phóng liền , hai gã đệ tử theo sát nút , gã ngồi sau nói :
- Đại tỷ giống dân giang hồ quá mạng , có vẻ gì kỹ sư há mậy ?
- Kỹ sư thứ thiệt đó mày , nếu không dễ gì nắm đầu tổ mình , tổ toàn dân cứng đầu , quậy phá siêu hạng .
- Làm sao bả nắm nổi ta ? Hồi làm bên Phú Nhuận tao cứ thắc mắc hoài .
- Mày nghe tụi nói gọi bằng đại tỷ không hiểu sao ? Nghĩa là thứ gì cũng thuộc hạng chị lớn . Hiểu chưa ? Cả ăn chơi , quậy phá , nên cả tụi đầu hàng .
- Trời đất !
- Ậy ! Mày chưa biết hết đâu , ở lâu mới thấy .
Hai gã không nói nữa , tăng ga vọt theo bóng chiếc Win 100 sắp mất hút . Đến nhà hàng Trùng Khánh , cô gái móc thẻ đeo vào túi áo , balô một bên vai , kính trên tóc , bước vào . Cả chủ nhà hàng lẫn nhân viên nhìn cô không nháy . Cô thản nhiên :
- Tôi ở tổ đường dây công điện lực thành phố , xin cho biết nhà hàng gặp sự cố gì ?
Ông chủ nhà hàng xoa tay , miệng nói , mắt nhìn chăm chăm vào thẻ công vụ cô đeo . Nguyễn Thị Ty Ty - Kỹ sư . Lạy trời cho em không bị điện giật ngay trong nhà hàng .
- Dạ , không hiểu sao chỗ nào cũng xẹt lửa , thợ điện thuộc nhà hàng không sửa được, điện mất hai giờ rồi .
- Tôi sẽ kiểm tra , trong thời gian đó , ông cho tôi sơ đồ điện nhà hàng .
- Nghĩa là ...
- Bản thiết kế lưới điện lúc xây dựng như vậy mới tiết kiệm được thời gian . Ông định đóng cửa nhà hàng hôm nay chăng ?
Ồ ! Điều này không thể . Ông chủ lật đật chạy đi . Cô nói với hai gã nhân viên dưới quyền :
- Cậu tầng một , cậu tầng hai , tầng ba và bốn để tôi , có bản lưới điện đem lên .
- Rõ .
Cô lạnh lùng nhìn viên quản lý :
- Mời ông dẫn đường lên trên .
Nửa giờ sau , ông chủ nhà hàng đem bản lưới điện tới . Cô vừa kiểm tra xong , quay xuống với hai nhân viên . Cả hai báo cáo , cô giở bản lưới điện nhìn rồi nói :
- Nhà hàng ông xây dựng trước G.P. , đến này gần ba mươi năm , đường dây hoàn toàn hư hỏng , phải kéo lại toàn bộ lưới điện mới . Nếu không sẽ gặp sự cố .
- Dạ , như vậy tốn kém quá . Cô kỹ sư có cách gì giúp đỡ ? - Gã chủ nhà hàng nhăn nhó nói .
Cô nhún vai :
- Tùy ông . Nhưng tôi cũng báo cho ông biết , tôi ở tổ dịch vụ điện cho công ty ngoài giờ , còn là tổ trưởng tổ đường dây , nếu lưới điện ông không bảo đảm an toàn , tôi có quyền cắt nguồn điện không cho hoạt động . À ! Ông nhớ cho . Điện 220 đó , cháy và chết người như chơi . Chào ông .
- Ấy ấy ! Vậy tôi phải làm sao ? Nhanh nhất nhé ?
Cô rút sổ trong túi xách , nhìn lưới điện đọc vanh vách số lượng dây ống , cầu dao , táp lô điện v.v... Ghi tất cả vào biên lai , nói :
- Ông đến phòng dịch vụ điện dân dụng quận , nộp tiền lấy biên lai . Khi được gọi , tôi sẽ tiến hành làm ngay .
- Vậy , thưa cô , chừng mấy ngày ạ ?
Cô kéo kính xuống mắt :
- Tùy theo yêu cầu và sự rộng rãi của ông , OK ?
- Được . Được .
- Đi công ty dệt Hoa Việt - Cô nói rồi phóng lên xe .
Là máy phát điện có vấn đề , ở Hoa Việt . Tổ điện thuộc công ty dệt thấy cô mừng rỡ , yêu cầu sửa . Cô uể oải gỡ kính , chụp ngược mũ lên đầu , xắn tay áo , đeo găng , lẩm bẩm lúc kiểm tra .
- Thằng xếp của mấy ông đúng là keo kiệt , đồ thổ tả từ thời chiến còn xài , biểu gì không hư hoài . Lần này , tiền chắc gấp đôi .
Mấy gã kia gãi đầu :
- Dạ , em xin máy mới hoài , mà ổng đó khăng khăng nói một tháng cúp điện đâu mấy ngày , cần gì máy mới .
Cô bật cười , lắc đầu ngạo :
- Chắc nó thấy ba ông thần lãnh lương mà không có việc làm nên muốn hư để sửa cho lại vốn , ai ngờ cả ba chịu thua . Nào ! Đi duyệt vào vụ nộp tiền thôi . Mai cúp điện khu này đấy .
Máy phone cầm tay reo vang , cô nghe , nói gọn :
- OK . Điều tổ hai về ngay đó , chở luôn vật tư theo , sẽ làm đêm đấy . Tổ ba thay ca lúc hai mươi hai giờ .
- Đi liền hả đại tỷ ?
Cô cúp máy lắc đầu :
- Sửa thằng này xong , đến đó là vừa . Vật tư chưa xuất , lo gì ?
Khoảng hơn nửa giờ , chiếc máy nổ ngon lành , cô dọn đồ nghề , rút biên lai làm thanh toán , nhận tiền mặt xong vù đi sau cái nháy mắt ghẹo của ba gã điện nhìn cô thán phục .
Cô về lại Trùng Khánh , gặp lại tổ điện lúc sáng , cười khì :
- Tối nay không ai đi Bến Thành được , báo về nhà làm luôn đêm . Có bồi dưỡng ngon lành .
Cả bọn ca cẩm , nhưng vẫn vô việc tơi tới . Mười giờ đêm , đổi ca khác nhưng cô vẫn trụ suốt đêm và ngày hôm sau với ca thứ ba .
Khi điện sáng trưng nhà hàng Trùng Khánh , cô còn làm một tua kiểm tra bằng thang máy mới yên tâm cho tổ thợ ra về . Đến bây giờ thì chân tay cô mỏi rời , mắt híp lại . Bằng cả nghị lực còn lại , cô chạy xe về tới nhà an toàn , lúc ấy đã mười hai giờ đêm .
Nhà Ty Ty ở đường Nguyễn Biểu , gần khu đại học sư phạm , chỉ là căn nhà nhỏ ngay góc đường , nhưng ở mặt tiền , cô thuê nhà và nuôi luôn bà cụ chủ nhà không con cháu , tiền bán nhà , cô mở tiệm điện dân dụng , kèm theo bảng nhỏ treo trước nhà : "Thợ điện" .
Chẳng hiểu vì Ty Ty có tay buôn bán , hay nhờ tay nghề cao , hay nhờ tính khí hay giúp xóm giềng khi đáng giúp , mà cô bán hàng cũng khá , làm nghề cũng đắt . Lâu lâu còn trúng mánh vài công trình cấp trung , nên cuộc sống vật chất ổn định . Chưa kể nghề tay trái , đánh bida độ và dạy "thiên hạ" đánh bida .
Cuộc đời kể cũng lạ , nhưng không tiệt đi sinh lộ con người trong lúc Ty Ty ôm mối tuyệt vọng vì tình , nhường Chín Mập cho người khác , cô ngỡ mình chết nửa người . Ngày nhìn Chín Mập với Hồng Diệp làm lễ cưới , cô cho là mình chết cả người . Ấy vậy mà khi bị cả nhà Hồng đánh , bị Hồng rạch mặt , cô nằm trên giường bệnh bỗng muốn vùng lên làm lại con người .
Tại sao ta cam sống đời tủi nhục , mặc cảm vì quá khứ ? Quá khứ ấy ta có tạo ra đâu ? Tại sao ta mãi đau đớn khi nhìn "người ta" hạnh phúc ? Ta đã hy sinh tự nguyện cơ mà . Tại sao ta không đi tìm một tương lai cho chính ta , vùi chôn ba buồn đau , cay đắng .
Thế là Ty Ty âm thầm bán nhà rời xóm Hồ ra đi khi trời chưa hừng sáng , rời nơi có biết bao kỷ niệm buồn vui lúc thời bé dại , trốn chạy thật xa cái hạnh phúc cô cam tâm tình nguyện nhường lại cho người . Nơi nương thân mới , cô bén nhày hòa nhập vào cuộc sống , cô trở nên khôn ngoan lọc lõi , nắm bắt nhanh những cơ hội kiếm tiền . Cô chợt chua chát nhận ra một điều , đồng tiền dễ dàng khiến người khác thay đổi những nhận định không tốt đẹp về cô rất nhanh , cho dù mặt cô đến hàng chục cái thẹo .
Công ty điện lực thành phố tuyển người cho dịch vụ ngoài giờ . Cô thi và trúng tuyển . Cô chinh phục rất nhanh đám nhân viên sừng sỏ bằng khả năng nghề nghiệp , bằng vẻ bùi bụi đàn chị chợ trời thuở trước và bằng tay cơ thiên phú ở bàn bida . Mới đó mà hai năm rồi . Dù sao , có được ngày hôm nay , cũng nhờ ông giáo sư ở bách khoa xin được cho cô chuyển trường học một năm cuối .
Bà Năm chủ nhà còn chờ Ty Ty ngay cửa . Thấy cô , bà lụm cụm đứng lên , quay lưng càm ràm :
- Con gái con đứa , đi suốt mấy ngày hổng về nhà , đi đâu mà dữ vậy ?
Ty Ty dắt xe vô nhà khóa cửa , vụt xách đồ nghề nằm dài ra salon , ngáp thả cửa :
- Ôi , bà ơi ! Con làm dịch vụ nhà hàng suốt hai ngày không ngủ , có phải đi chơi đâu . Thanh đâu hở bà ?
- Con bé ngủ rồi . Mai đi học sớm .
Thanh là con bé độ mười ba tuổi , Ty Ty "lượm" về từ lề đường khi nó đang sốt cao . Con nhỏ cha mẹ cũng ở lề đường chết chưa lâu . Nuôi nó khỏi bệnh rồi , Ty Ty giữ lại luôn với điều kiện nó phải đi học . Ơn trời , con nhỏ chịu , thế là Ty Ty yên tâm đi sớm về trễ , có nó cùng bà Năm coi ngó tiền bạc ở cửa hàng . Cô thuê người đứng bán , cô còn lo gì ?
Bà Năm hâm xong thức ăn đem lên . Ty Ty ngủ khì , chân chưa kịp cởi giầy .
Chương 14
Ty Ty đánh ba banh đã gom được bi và đi một lèo hơn trăm điểm , kết thúc trận đấu cô chấp ba mươi điểm với tiền mười ăn năm . Đối thủ của cô là con tay giám đốc có cỡ nào đó , ngoài hai mươi , nhan sắc trung bình , nhưng túi tiền luôn đầy ắp .
Nhận tiền cho vào túi , hẹn gặp lại , Ty Ty cắm cơ vào giá riêng , tới quầy giải khát :
- Như thường lệ .
Nghĩa là một ly chanh nóng , mười giọt rum dù trời nắng đổ lửa . Người Ty Ty sở dĩ không tứa mồ hôi nhờ máy lạnh mở hết số .
Thằng nhóc cò mồi bida độ chạy vô dáo dác gọi :
- Đại tỷ !
- Gì nhóc ?
- Cái anh chàng tìm chị suốt mấy ngày tới rồi .
- Rồi răng ?
- Đang ở bên bàn nam , đòi độ lớn .
Hớp tùng ngụm nước chanh , thở ra khoan khoái , Ty Ty nói :
- Hôm nay không có giờ dạy , độ cỡ nào cũng chơi . Mà nhóc dòm kỹ chưa ? Phải dân chuyên nghiệp không ?
- Xời ! Chị làm như em ngu lắm , cỡ lão Vinh , em ngu gì xúi chị .
- Được . Nói năm phút nữa chị qua .
Thằng nhóc lon ton chạy liền , uống hết ly nước , Ty Ty đứng lên xách cơ qua bàn nam , cách một cánh cửa .
Thấy cô qua , đám đường dây đang chơi , ngừng lại chạy đến làm cổ động viên . Một tên nói :
- Dân mới , đại tỷ ăn nhẹ , câu mối lần sau .
Ông chủ bida đi ra , nhìn cô là lạ nói :
- Khách nhờ tôi cuộc với cô như sau . Đánh liền ba giờ , bất chấp bao nhiêu điểm , cứ một cơ trên trăm điểm , tiền thắng năm trăm ngàn . Phải chơi hết giờ mới bỏ cơ , chưa hết giờ dù ai thắng điểm hay thua điểm phải bồi thường theo điểm .
- Gì kỳ vậy ? - Đám đàn em Ty Ty nhao nhao .
Chắc một tay ngông "Vịt" kiều nào đây . Được . Muốn chơi thì đây chìu .
- OK .
Ông chủ chìa tấm giấy viết sẵn đầy chữ .
- Cô ký vô , dân này gì cũng giấy tờ .
Ty Ty ký cái rẹt . Ông chủ nói lớn :
- Xong rồi , mời anh ra .
Không phải một anh mà là hai anh . Ty Ty thấy họ chết sững một thoáng . Cô quay lưng , người đeo kính nói :
- Đại tỷ không khi nào bỏ cuộc , chẳng lẽ chưa đấu đã thua ?
Trống ngực cô đánh như trống trận , tiến thoái lưỡng nan . Trận này không đánh hay đánh đều thua , nhưng không thể để ai biết về cô cả , cô quay lại :
- Được . Thêm điều kiện , bao hết bốn bàn , không để ai chơi ngoài tôi và anh .
- Đồng ý .
Chuyện ấy dàn xếp dễ thôi . Chiều thứ bảy , ở đây toàn "đệ tử" của Ty Ty . Cả bọn ra ngoài , len cửa kính nhìn vô . Gã nào cũng nghĩ bụng : Chắc cú này đại tỷ gặp đối thủ rồi mới định bỏ chạy . Trận này trời long đấy lở . Ủa ! Lạ he . Sao hổng cầm cơ lại đấu khẩu .
Đúng là đấu khẩu , cô sừng sộ với gã đeo kính :
- Tôi chưa thấy ai mặt dầy như anh , tôi đã trốn tận đây , làm con người khác , mà anh còn chưa hài lòng sao ông bác sĩ ?
Người ấy là Đáng . Anh cố thản nhiên , vẫn xúc động muôn vàn khi gặp lại cô . Ty Ty chẳng đổi thay gì ngoài vẻ ngang tàng hơn , bất cần hơn và vết sẹo trên má cô khiến Đáng tưởng lòng mình đang bị rạch nhát dao .
- Ty Ty ! Anh tìm em cực khổ lắm . Nhỏ Mi ngày nào cũng khóc . Anh có hứa khi nào em chịu đi xóa vết sẹo , anh sẽ thành hôn với cổ .
Ty Ty yểu xìu khi nghe nhắc nhỏ Mi . Cô bối rối , cầm cơ , gắt :
- Vừa đánh , vừa nói đi .
Cô không một lần liếc mắt nhìn người bên cạnh Đáng . Anh ta thì nhìn cô như muốn nuốt chửng , tay run bật hoài hộp quẹt ga không cháy . Ty Ty !
Cô ra hiệu Đáng đánh trước , càu nhàu rít răng :
- Cái sẹo của tôi liên quan gì đến đám cưới của hai người ? Đồ điên ! Cứ về cưới nhau lẹ đi .
- Anh có người thầy giải phẫu thẩm mỹ .
- Cái sẹo là dấu ấn đổi đời của tôi , tôi không xóa đâu , dẹp mẹ anh đi .
Cô không nhịn nổi , thoáng cười khi Đáng đi đường banh trời ơi đất hỡi . Xoa nhẹ lớp nhựa thông vào lòng bàn tay , dựng cơ , lấy hộp phấn chà đều lên đầu cơ xong , cô đứng và bàn , đặt tay xòe lên mặt thảm băng , cho cơ qua dưới ngón trỏ , từng cử động của cô dứt khoát , chuẩn xác , uyển chuyển , mê hồn . Và chỉ nhìn cô làm một cú nhấp là người sành chơi hiểu mình gặp cao thủ rồi .
Ty Ty từ từ đi , đi mãi , số điểm lên cao dần . Đáng từ từ nói , bất kể lọt vào tai cô bao nhiêu chữ :
- Nếu em không xóa vết sẹo , coi như em còn giận anh , coi như anh phải ăn năn , hối hận suốt đời , làm sao đem hạnh phúc cho Tâm Minh ? Ty Ty , coi như anh cầu xin em .
- Đừng đem Tâm Minh ra hù tôi nghe . Hơn trăm điểm rồi , chung tiền đi .
- Em hứa đi .
- Hứa con khỉ . Nhỏ Hồng đẻ gái hay trai ?
- Con gái . Hai bên không cưới nhau được . Hồng giờ chín chắn rồi , gặp Thiên trốn miết .
Cô cười nhạt , chăm chú vào đường cơ khác .
- Liên qua gì tới em ? Đồ điên !
- Ty Ty ! Đừng vậy em . - Thiên buột miệng , lòng đau đớn khi thấy cô cứng cỏi hơn , chua ngoa hơn , bất cần hơn cả ngày nào còn là sinh viên chợ trời .
Vai Ty Ty run và cô đi lệch đường banh ngay . Cô buột miệng văng tục :
- Mẹ nó .
Tức tối giậm chân , dựng cơ xuống đất , lườm lườm Chín Mập :
- Gì đây ông kỹ sư trưởng ? Hay tin rồi à ? Định mất con tôm bắt con tép hay sao ?
Thiên không hiểu gì cả , điềm đạm hỏi :
- Tin gì hả Ty Ty ? Anh vừa từ Đà Nẵng vô .
Cô cười mũi , khoanh tay tựa vào băng bàn , ngạo nghễ :
- Hèn chi ! Người ta đồn cô cử nhân kinh tế ly thân chồng , được leo lên ghế trợ lý giám đốc và đùng một cái , cô bị tên giám đốc nước ngoài định cưỡng hiếp , may là la cầu cứu kịp . Sự việc đưa ra công đoàn công ty thì tên giám đốc lại có bằng chứng không hề cưỡng hiếp mà là được đồng tình . Lý do cô trợ lý đã đi nạo thai vài lần khi quan hệ với hắn .
Thiên tái mặt :
- Em đùa thôi phải không , Ty Ty ?
Cô nhún vai :
- Tội bôi nhọ người khác nặng lắm thưa ông kỹ sư . Có lẽ ông nên về hỏi lại vợ mình và đọc báo đầu tuần , nhớ phải ém nhẹm kỹ kẻo mẫu thân và tám bà chị biết được thì ôi thôi rồi .
Thiên biết ngay Ty Ty nói thật và cô không biết mẹ anh chết . Cũng có nghĩa là cô đã gặp Hồng Diệp và Diệp không nói .
- Em gặp Diệp ở đâu ?
Ty Ty làm thinh , chợt nghe trống rỗng trong hồn . Nếu không đi kiểm tra đường dây ở công ty ấy , cô làm sao gặp Hồng Diệp . Định mệnh thật muốn cợt người , chỉ trong một ngày làm việc , cô lại nghe khối chuyện về cô bạn thiếu thời và không tin là sự thật . Tránh mặt Diệp , Ty Ty chọn bàn bida ngay cổng công ty Diệp làm chỗ điều tra . Chỉ một buổi chiều với cây cơ và đường banh bay bướm , cô biết tất cả . Ty Ty chết lặng , cô thương bà Hai Gấm trọn đời chọn danh gia vọng tộc , thương Thiên bị vợ cắm sừng , thương cô bạn nề nếp sắc tài bị đồng tiền và lợi danh làm mù quáng . Cô tìm gặp Hồng Diệp , hỏi thẳng . Diệp biến sắc .
- Ty Ty nghe đâu chuyện động trời dơ dáy đó ? Dù anh Thiên và mình giận nhau , ảnh bỏ về Đà Nẵng , nhưng vợ chồng giận nhau là chuyện bình thường , Diệp có ngu đâu mà bôi mặt kiểu nớ .
Nghĩa là Thiên không ở với vợ từ lâu và Diệp ngỡ mình còn ở Đà Nẵng . Ty Ty bối rối , tại sao vợ chồng họ giận nhau , chẳng lẽ vì mình ?
- Ty Ty đi Sài Gòn hai năm rồi , và không gặp vợ chồng Diệp - Ty Ty nhấn mạnh - Nhưng vì tình bạn , Ty Ty tìm đến và mong Diệp bưng bít êm đẹp đừng vì một phút giận hờn mà tự mình phá nát mái ấm gia đình từng tốn bao công sức tạo dựng .
Hồng Diệp khóc òa :
- Diệp nói không có mà . Ty Ty tin không ? Diệp sẽ làm rõ chuyện này , lấy lại danh dự .
Ty Ty nhìn bạn thở dài . Mẹ Tâm Minh từng nói về bản chất Hồng Diệp , nhưng Ty Ty đâu có tin . Cô nói lời từ giã nhạt nhẽo rồi ra về , nhưng từ ấy luôn quan tâm theo dõi Diệp . Ai ngờ chỉ tuần sau , báo chí đăng ầm ĩ chuyện Diệp bị cưỡng hiếp , chuyện sẽ đưa tên giám đốc người nước ngoài ấy ra tòa .
Ty Ty biết Diệp dùng chiêu này để bưng bít , không ngờ tên giám đốc nọ cao tay , biết mình được quan hệ vì mục đích danh lợi và người đẹp là hoa có chủ , hắn bèn thủ sẵn bằng chứng . Hồng Diệp bị lật tẩy , tố ngược tội bôi nhọ phần tử liên doanh nước ngoài . Ty Ty âm thầm mướn luật sư giỏi nhất bào chữa , nên Diệp được trắng án , nhưng hai tuần rồi , cô ở nhà vì bị công ty sa thải . Còn Ty Ty chưa hề ghé thăm .
- Trả lời đi , Ty Ty . Nói thật đi .
Ty Ty không nói , cô không muốn kể ân nghĩa với Thiên , không muốn dính dáng gì tới họ .
- Nếu anh yêu Diệp , hãy đưa Diệp về Đà Nẵng , tha thứ cho cổ , làm lại từ đầu . Anh bỏ cổ lâu như vậy , làm gì cổ không lầm lỗi . Này ! Ông bác sĩ , muốn tham quan nhà mới tôi chứ ?
Cô kéo Đáng đi , trước hàng đệ tử lố mắt nhìn , mặc Thiên đứng chết lặng .
o O o
Diệp ngồi trong bóng tối , lâu nay cô ngồi như thế , để hồn ngu ngơ tự hỏi mình tại sao ? Cho đến bây giờ , cô cũng không hiểu tại sao đến tình trạng này . Vì giận Thiên ư ? Vì một chức vụ cao đầy triển vọng ? Vì ông giám đốc hào hoa , giỏi tán phụ nữ , hay vì bậc lương cô được nâng liên tục ?
Rồi một buổi chiều đãi khách hàng , ông giám đốc ga lăng không cho cô uống thêm rượu , gọi một ly cam vắt . Ông giám đốc đích thân lái xe đưa cô trợ lý về nhà , dìu cô khi cô nghiêng ngả và cuối cùng nghả nghiêng trong vòng tay ông giám đốc biết tạo đam mê .
Vì khát tình ư , khi chồng bỏ đi không về ? Cô không hiểu , chỉ biết lúc ấy thức dậy , đã khóc cay đắng , ân hận ngập tràn , còn ông giám đốc lại tăng lương gởi tặng quà xin lỗi .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian